pe_coy77 Moderator
Tổng số bài gửi : 60 Age : 32 Đến Từ : Hà Nội Nghề Nghiệp : Học sinh Điểm : Registration date : 12/08/2008
| Tiêu đề: Nó [...] Yêu Anh...! Tue Aug 12, 2008 7:00 pm | |
| 1 bài viết của 1 người bạn !!! Nó […] Yêu Anh! Anh bước vào đời nó, tình cờ như khi người ta dạo những nốt nhạc vu vơ trên chiếc dương cầm phủ đầy rêu bụi. Những nốt nhạc nối tiếp tạo nên 1 bản hòa tấu mang đủ những cung bậc, lúc trầm lúc bổng, rạo rực và bang khuâng. Ngày đầu gặp anh, con bé nó ngu ngơ đã vô tình mở cánh cửa nơi trái tim nó để chờ anh bước vào. “ Anh hơn nó 2 tuổi, ưa nhìn, và đầy tự tin. Anh cao hơn nó, quan tâm nó và quan trọng hơn, anh hiểu nó như chính bản thân nó hiểu”. Nó khẽ mỉm cười, anh giống với tất cả những giấc mơ nó có, những giấc mơ ngọt ngào mang tên niềm hạnh phúc. Nó đắm say, nó chìm vào miên man những suy nghĩ. Và đã có lúc nó tưởng rằng anh và nó đập chung 1 nhịp của trái tim.Nhưng […] Anh Ko Yêu Nó! Anh yêu cái người mà gần 20 năm qua, nó tôn thờ như một thần tượng, yêu cái người mà nó luôn muốn kề bên. Anh yêu người biết tất cả mọi buồn vui đời nó và anh, yêu cái người mà nó gọi là chị, yêu 1 cách cuồng si. Nó biết khi đến 1 ngày nó nhận ra tất cả những điều anh nói với nó đều được thay bằng tên chị. Nó biết khi đến 1 ngày anh tới nhà, mang cho nó những cây kẹo mút và tặng chị những thanh sôcôla ngọt ngào. Nó biết khi 1 ngày anh bỏ qua khoảng cách tuổi tác, thay vì gọi là “ chị “ anh chuyển cách xưng hô gọi chị nó là “ em “. Nó biết khi một ngày những tin nhắn đêm của anh và nó thưa dần, bù lại, những lời quan tâm gửi đến máy chị ngày càng nhiều hơn. Nó biết khi đến 1 ngày nó thấy trên tay chị xuất hiện thêm 1 vật, chiếc nhẫn khắc tên anh và chị. Nó thấy chị vui như một đứa trẻ, nó lặng lẽ. Nó sợ lắm cái cảm giác bất an đang xâm chiếm, nó sợ lắm đến 1 lúc nào đó ko thể chịu dựng nó sẽ nói ra tất cả với chị nó. Và nó biết, nó sẽ có anh nếu nó nói. Chị vẫn vậy, luôn từ bỏ bản thân để cho nó tất cả. Đột nhiên nó thấy mình là 1 kẻ độc ác. Một con bé 19 tuổi có những suy nghĩ ác độc điên rồ…! Anh vẫn quan tâm đến nó như trước khi anh yêu chị. Giờ nó hiểu, với anh nó chỉ như 1 đứa em bé nhỏ. Anh sẵn sàng ôm nó vào lòng khi nó khóc, anh đưa nó đi bất cứ đâu nó cần, và nơi trái tim anh nó vẫn luôn tìm thấy chính mình - 1 con nhóc bướng bỉnh, ngốc nghếch. Chị kể cho nó nghe mọi chuyện giữa 2 người, nó cười, chị vô tư nên chẳng thể nào nhận ra thoáng buồn nơi ánh mắt cười của nó. Chị kể cho nó nghe về tất cả những kỉ niệm. Hay thật! Tất cả những gì chị nói nó đã từng mong ước được làm cùng anh, mà đâu chỉ là đã từng, đến bây giờ, nó vẫn luôn mong ước như thê. Nó ngồì nuối tiếc, khi chỉ còn 1 mình thôi, nó nuối tiếc. Nó vùi đầu vào trong lớp chăn dày, khóc thút thít, cố tìm lại con bé can đảm nó xưa kia qua những giọt nước mắt. Đôi lúc trong những cơn mơ, nó đã tự vỗ về bản thân rằng anh vẫn luôn tồn tại, ngay cạnh bên nó thôi và nó nên lấy làm an phận vì nó có 1 “ người anh “ tuyệt vời như thế. Mà nó ko làm được. Càng tự trấn an bản thân, nó càng thấy mình yêu anh nhiều hơn. Nhưng tỉnh lại đi nào, nó yêu anh, nó yêu bản than nó nhưng chị mới là người cần anh thật sự. Người ta sẽ nhắc đến anh và chị như nhắc tới t/y tuyệt diệu giữa một cô gái câm và một chàng nhạc công piano trẻ tuổi. Chị cần nhiều hơn là suốt cả đời chỉ sống để lắng nghe và làm những kí hiệu tay để giao tiếp. Nhớ gì ko, nó ko có quyền phá vỡ hạnh phúc chị có, và nó đã làm được. Nó như một diễn viên đại tài đang tự hoá trang cho cuộc đời mình, yêu cầu duy nhất được đáp ứng xuất sắc, ko ai có thể đoán được sau nụ cười kia là những suy nghĩ gì nơi nó. Rồi […] Nó Chết […]! Một cô gái 21 tuổi bỏ cuộc sau gần 2 năm cố gắng. Khi nhìn nó, ko ai nghĩ rằng nó đã ra đi, ko đau đớn, ko sợ hãi, nó bỏ quên cuộc sống sau lưng với nụ cười thánh thiện trên môi, giọt nước mắt đọng lại trên mi như 1 viên pha lê tô điểm cho đôi mắt mà anh đã từng gọi là thiên sứ. Chị tìm thấy nơi ngăn tủ bí ẩn của nó là vô vàn những bức ảnh và chị khám phá ra cả một thế giới khác mà nó từng che đậy.
“ 26/2 – Hôm nay em đi theo chị. Em cứ cố tưởng tượng ra mình là chị, em cần hơi ấm bàn tay chị đang xiết chặt. Chị biết ko? Hôm nay chị đẹp lắm. Trông chị như một bông hoa hướng dương vậy, u buồn nhưng đầy kiêu hãnh. Em chưa bao giờ thấy chị như thế, hạnh phúc hiện lên trên từng ánh mắt nụ cười. Và em đã vui trong sự lo sợ, đã buồn bã trong niềm hân hoan. “
“ 28/2 – Em thấy nụ hôn đầu tiên của 2 người, và em thấy chị khóc. Chị khác em quá, em cũng đã lặng đi khi bước trên con dường đôi ấy, nước mắt cũng rơi, nhưng thay vì nụ cười trên môi thì tim em lại có thêm 1 vết rạn, đau nhức, em gồng mình chống lại những cơn đau, mừng cho chị, chị yêu của em! “ […] Những Trang Nhật Kí Được Mở Ra ! […]
“ 30/11 – Xin lỗi, em yêu anh! “
[…] Nó viết cho đời nó một bản nhạc mà nốt kết thúc là một nốt rất trầm […]
“ 5/3 – Em nghĩ em sẽ làm được, bởi em tự tin rằng vì chị, em có thể quên anh. Em đã hoàn thành vai diễn lớn nhất của đời mình, nhưng là hoàn thành 1 cách ko trọn vẹn. Nghe ngu ngốc đúng ko chị. Nhưng em thật sự đã thế đấy. Chỉ cần chút xíu nữa thôi là mọi chuyện kết thúc, anh và chị cũng đã nói tất cả những dự tính tương lai cho em thế mà… Em đã dấu đi bản thân mình bằng 1 chiếc khăn voan trắng lộng lẫy của 1 cô phù dâu bé nhỏ. Vậy tại sao trong giờ phút quan trọng nhất em lại tự mình vấp ngã, em bước những bước chân vụng về, đánh rơi cả chiếc voan trắng và để lộ ra sau lớp màn trắng tất cả mọi suy nghĩ. Chị yên tâm nhé, em không hề đau đâu. Khi những viên thuốc ngủ ngấm từ từ vào cơ thể, em thấy mình thanh thản. Chị nói thích nhất nụ cười em, bởi vậy em sẽ để lại nụ cười ở nơi đây thay cho quà cưới em tặng chị, chị nhé. Ngày cưới của chị, xin lỗi em không thể tới làm phù dâu, nhưng chị yên tâm, chỉ cần chị luôn giữ trên môi nụ cười ấy, em vẫn mãi ở bên chị. Giờ đây cô phù dâu bé nhỏ của chị có thêm 1 đôi cánh, em sẽ sống thật vui và chị cũng phải thế. Chị nhớ không? Em đã viết cho chị 1 bản nhạc, nó ở trong chiếc hộp nhỏ chị tặng em trong lần sinh nhật thứ 12 của em, em để mọi món quà chị tặng ở ngăn kéo cuối cùng trong ngăn tủ bí mật và để tất cả những gì thuộc về chị trong trái time m. Hình như là những viên thuốc em uống đang làm nhiệm vụ của nó chị ạ, em sẽ ko viết nữa nhé, em muốn ngủ 1 chút, 1 chút thôi rồi lúc tỉnh dậy em sẽ lại tiếp tục viết. Em yêu chị. Hãy sống thật hạnh phúc, chị nhé! À còn một điều nữa em muốn nói, em… yêu anh, anh rể của em ♥…”
Chị lặng đi bên mộ nó. Nếu được 1 lần có thể nói, không phải với hỗn độn những thứ ngôn ngữ bằng tay, chắc chắn chị sẽ nói “ Em gái! Chị yêu em ! “
[…] 5/3 – Con Bé Nó Hoàn Toàn Biến Mất […] Ngày tiễn nó đi anh đã dạo khúc nhạc nó viết, chị mặc bộ đồ tang đen kiêu hãnh như một bông hoa hướng dương. Chị muốn nó thấy chị như những gì nó mong đợi. Khi chiếc quan tài bằng gỗ sơn màu đenảm đạm hạ xuống, qua lớp kính trong veo, người ta thấy nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi nó. Tất cả mọi người lặng đi. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm quen nhau, nó thấy nước mắt anh rơi. Khúc nhạc nó viết được anh đàn với tất cả niềm thương nhớ, thậm chí nó còn lặng yên khi nghe nốt trầm ở nơi cuối cùng của sự đau đớn, ân hận nơi anh. “ Nhưng anh ơi anh không phải là người có lỗi “. – Nó khẽ thì thầm. Những thứ nó để lại chị luôn cất giữ như một kho báu. Anh trồng quanh mộ nó một vườn hoa hồng- loài hoa mà nó yêu thích nhất. Bản nhạc nó viết được tấu lên duy nhất một lần nhưng những nốt nhạc và giai điệu của nó nằm mãi trong miền kí ức về nó trong chị và anh. Một cô bé ra đời mang tên nó, cô bé có nụ cười thánh thiện, đôi mắt thiên sứ to tròn, một cô bé bướng bỉnh, ngốc nghếch, một cô bé yêu piano như chính cuộc sống của mình […]. Và chẳng ai ngoài anh và chị nhận ra… […] Cô Bé Và Nó Giống Nhau Đến Không Ngờ […] …………………………………………� �…………………………………………� ��…… Nó yêu anh Nhưng anh không yêu nó Rồi nó chết Những trang nhật kí được mở ra Nó viết cho đời nó một bản nhạc mà nốt kết thúc là một nốt trầm 5/3 – Con bé nó hoàn toàn biến mất …………………………………………� �…………………………………………� ��……………………… | |
|