Tôi không bao giờ thích nghe lỏm chuyện của người khác. Nhưng vào một buổi tối nọ...
Khi ấy tôi đang dạo mát trong vườn thì nhìn thấy vợ tôi đang nói chuyện với Bob - cậu con trai út của chúng tôi trong nhà bếp. Vì thế, tôi đã đi nhè nhẹ đến bên ô cửa sổ nhà bếp để có thể lắng nghe câu chuyện của họ.
Dường như vợ tôi đã nghe được những đứa trẻ hàng xóm khoe về công việc của bố chúng. Tất cả đều làm những công việc thật vĩ đại…và sau đó chúng quay sang hỏi Bob: “Bố cậu làm nghề gì vậy?”. Bob lí nhí trả lời: “Bố tớ chỉ là một công nhân bình thường”. Vợ tôi đã chờ lũ trẻ về hết rồi gọi Bob lại và nói: “Mẹ có điều này muốn nói với con, con trai ạ”, và vợ tôi đã hôn lên đôi má phúng phính của con. “Con đã nói với mọi người rằng bố con là một công nhân bình thường và điều đó rất đúng. Nhưng mẹ muốn con biết rằng điều đó có ý nghĩa biết bao, mẹ sẽ giải thích cho con hiểu.
Nếu con thấy một ngôi nhà mới vừa được xây xong, hãy nhớ điều này con trai ạ, nó đã được tạo nên bởi những người công nhân rất đỗi bình thường.
Khi những ông chủ đã rời khỏi bàn làm việc và trở về nhà. Nếu như không có những người công nhân như bố con, thì ai sẽ là người tạo ra sản phẩm, mang lợi nhuận về cho công ty, làm cho công ty ngày một phát triển.
Tôi nghẹn không nói nên lời, nuốt những giọt nước mắt, tôi đẩy cửa bước vào. Khi thấy tôi, mắt của Bob ánh lên niềm vui sứơng. Cậu chạy đến ôm chầm lấy tôi và nói “Bố ơi, con rất tự hào khi là con trai của bố…Bố là người đàn ông rất gỉỏi, người đã làm nên những điều vĩ đại.
Phương Đông (dịch từ Chicken soup)