Đọc mấy dòng giới thiệu của tớ trên blog, hầu hết 100 người thì đến 101
người "sốc nặng". Người thứ 101 ấy chính là tớ, người viết ra mấy dòng
quảng cáo về mình đến nổi tóc gáy.
Đây là thời báo chí tôn vinh những người đẹp chân dài. Đây là lúc các
nhà tuyển dụng tuyển tiếp viên cũng dựa nhiều vào yếu tố chiều cao. Các
anh chàng chụp ảnh mỗi lần có show ảnh mới lại hỏi câu quen thuộc "nhỏ
người mẫu có cao không mày". Các nhà đạo diễn cũng bắt đầu tuyển các
diễn viên hơi cao cao một chút xíu…Tất tần tật những điều ấy làm cho
các cô gái chân ngắn như em phải "ngồi mút hột me đợi thời". Nhiều khi
em tự hỏi "không biết bao giờ mới đến thời của các cô gái chân ngắn
đây!".
Đứa bạn cùng phòng với em cũng có chiều cao mấp mé như em. Điều tồi tệ
là nó tự ti về cái chiều cao khiêm tốn của mình một cách không thương
tiếc.
Suốt ngày nó luôn lải nhải câu "Sao chân tao lại ngắn thế này" "Sao tao
không cao hơn chút xíu". Em nghe mà phát bực. Thật sự trước đây em
chẳng mấy quan tâm đến ngoại hình hay chiều cao, nhưng trước xu thế
hướng ngoại, trước tình hình người ta chỉ thích nhìn chân dài làm em lo
sợ. Liệu một cô gái chân dài có thật sự "có giá", có thật sự quyến rũ
hơn một cô gái chân ngắn?
Thế là em quyết tâm thực hiện một chuyến dịch thể hiện "người đẹp chân
ngắn cũng có sức hút tuyệt vời". Mục đích của chiến dịch này không chỉ
đơn thuần là làm cho con bạn em "lát mắt". Hơn điều gì hết em muốn vượt
qua nỗi sợ hãi của chính mình. Khi đối mặt với sợ hãi em chọn cách cứ
đâm thẳng vào nó, chừng nào hết sợ thì thôi.
Hôm ấy em cùng nhỏ bạn vào một quán cà phê ERA ( trên đường Trần Quốc
Thảo). Hai đứa sẽ gặp một chàng trai mới quen qua mạng: đẹp trai, làm ở
FPT, nhà Thành phố, trẻ trung, cao ráo… Quá chuẩn để được gọi là "OK".
Em mang một đôi giày đỏ, một chiếc váy cà phê, tóc xoã ngang vai, tự
tin bước vào quán.
Buổi hẹn hò xem ra khá thành công khi em và chàng kéo dài nó đến tận
khi chủ quán đuổi về. Em nói về những bức tranh của Leonardo da Vinci,
tượng David của Michelangelo Buonarroti. Em thích hội hoạ. Và khi lạc
vào trong thế giới ấy, em thường say sưa nói một cách miệt mài. Còn
chàng trai thì nhìn em một cách thích thú. Em hỏi chàng về bức tranh
hoa hướng dương của VanGoh. Em kể cho chàng nghe về một tác phẩm cũng
tên hoa hướng dương nhưng là hoa hướng dương không quay về hướng mặt
trời của nhà văn Trung Quốc tên là Duyệt Nhiên. Còn chàng đi hết từ
ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Điệu Jazz chơi thật tuyệt. Em lắc lư mình theo điệu Jazz. Em kể cho
chàng nghe về những bài hát đang chơi. Thói quen của em là khi đam mê
một cái gì đó, em sẽ tìm hiểu nó đến tận cùng. Từ lịch sử sáng tác, ai
chơi bài này tuyệt nhất, đến cả những giai thoại về nhạc sĩ đó. Còn
chàng thì miệng hết hình chữ O đến há chữ A.
Bản nhạc cuối kết thúc. Em nói rằng "anh biết bài You’re my man không?
Bài đó tuyệt lắm đấy!". Em rồ xe, định chạy về, chàng còn với theo "
Sao em biết nhiều thứ thế?". Em trả lời hóm hỉnh "Vì em là một cô gái
chân ngắn thời hiện đại".
Đó cũng chỉ là một câu chuyện nhỏ xung quanh những chàng trai em quen.
Đôi khi em có thể dễ dàng tạo ấn tượng khi mạnh dạng khiêu vũ với một
anh chàng người Nhật tại một buổi lễ hội. Anh ta thì thầm rằng "Em rất
xinh và nhảy rất đẹp". Hay đôi khi một băng nhạc sinh viên chơi ngẫu
hứng ở góc đường trong công viên 30-4, em hào hứng tham gia những điệu
flameco cổ điển bằng âm thanh của cây kèm acmonica em vẫn thường mang
theo. Và hình như lần đó em quen được một anh chàng chơi vĩ cầm khá
điển trai.
Thật sự thì em vẫn chưa muốn yêu hay lựa chọn một tình yêu theo kiểu
đem lên bàn cân để đong đếm. Trái tim em nó hơi "khó tính". Đừng bảo em
đa tình nha. Chẳng qua em cũng muốn chứng tỏ sức hút của mình chút xíu
thôi mà.
Điều đơn giản em muốn kể cho tất cả những cô bạn giống em rằng, đừng sợ
hải vì bạn sở hữu một đôi chân không dài bằng người khác. Bạn vẫn là
một cô nàng cực kỳ quyến rũ và có rất nhiều cơ hội nếu bạn muốn.
Cái chân của mình ấy à. Cực kỳ là yêu nó luôn. Dưới ngón chân út của
mình có một nốt ruồi nhỏ. Ông bà thường bảo "ai có nốt ruồi ở chân là
hay đi nhiều lắm". Đúng là em đi rất nhiều, lên rừng, xuống biển đủ
kiểu. Thích là cứ đeo balô mà đi. Một đôi chân ngắn thích đi. Yêu những
gì mình có, đối đầu với những gì mình muốn, dũng cảm và chân thành, em
là một cô gái chân ngắn như thế đó!
KIM/Tinnhanhblog