Tuổi trẻ của mẹ
- Điều con không thể bù đắp!
Trời Hà Nội đang nắng bỗng nhiên đổ mưa như trút. Gió thổi mạnh. Thốc
thẳng vào nó. Rùng mình. Mái tóc đã cắt ngắn ướt sũng nước, dính vào
má, chảy nước xuống mắt, cay xè. Nó vừa chạy ra cửa hàng mỹ phẩm trên
phố Hàng Da, cố tìm cho được loại kem chống nhăn của Nhật để mua về cho
mẹ. Chẳng biết, đây là loại kem thứ bao nhiêu, các loại trước chẳng
thấy ăn thua gì...
Nó hăm hở mang về cho mẹ. Mẹ mắng: "Sao để ướt hết thế kia, cảm bây
giờ. Con đừng mua nữa, có ăn thua gì, mẹ già rồi phải có nếp nhăn
chứ!". Ơ kìa, thì vẫn biết là sẽ...phải có nếp nhăn...nhưng, nó chỉ
mong, những nếp nhăn ấy sẽ mờ hơn nhờ tác động của khoa học thẩm mỹ
thôi mà! Con bé xị mặt. Nhìn mẹ. Hình như dấu ấn thời gian trên gương
mặt mẹ hiện hữu ngày một rõ ràng hơn. Mẹ! Nó biết nó có thể bù đắp cho
mẹ mọi thứ, trừ tuổi trẻ. Cắt cứa.
Trời vẫn mưa. Cố hé cánh cửa sổ cho bụi nước bay vào mặt. Mát lạnh. Vai
nó xo lại. Đưa tay vuốt nước. Mẹ hỏi: Sao buồn thế, công việc lại có
vấn đề gì hả con gái! - Đâu mẹ, mưa mùa hè mát mẹ nhỉ! - Ừ, lại sắp hết
chuyển mùa!. Câu hỏi và câu trả lời chẳng hề ăn nhập. Con bé lảng sang
chuyện khác. Mắt nó tự nhiên nhòe đi. Ừ nhỉ, mùa sắp sang.
Giật mình. Thời gian vô tình chảy trôi nhanh quá. Gương mặt mẹ hằn thêm
những dấu chân chim. Tóc lại pha màu sương gió nhiều hơn. Nó thở dài
đánh thượt. Vẫn chưa làm được gì nhiều cho mẹ. Dù nguyện ước của nó khi
ra trường: Kiếm nhiều tiền để bù đắp những năm tháng thiếu thốn, nhọc
nhằn của mẹ.
Tuổi thơ mẹ nhiều nước mắt hơn nụ cười. Nhưng mẹ hồi ấy chỉ dấm dứt,
chỉ tức tưởi, chỉ ngấm ngầm chảy nước mắt. Mẹ thường cố giấu nỗi buồn
vào sự im lặng. Người đời có câu "Mấy đời bánh đúc có xương". Mẹ cứ
lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn mất mẹ một mình. Dù rằng người mẹ thứ hai của
mẹ không làm điều gì sai. Nhưng, mặt trời chỉ có một mà thôi, phải
không ?!
Con bé hay đọc cho mẹ nghe bài thơ của Thiền sư Thích Nhất Hạnh: Năm
xưa tôi còn nhỏ/ Mẹ tôi đã qua đời/ Lần đầu tiên tôi hiểu/ Thân phận
trẻ mồ côi. Quanh tôi ai cũng khóc/ Im lặng tôi sầu thôi/ Để dòng nước
mắt chảy/ Là bớt khổ đi rồi… Hoàng hôn phủ trên mộ/ Chuông chùa nhẹ rơi
rơi/ Tôi thấy tôi mất mẹ/ Mất cả một bầu trời!
Những bát cơm độn ngô khoai sắn chan đầy nước mắt mẹ. Bởi nhà nghèo mà
lại khảnh ăn. Mẹ gầy nheo nhóc. Ông ngoại thương con, chỉ biết quay mặt
đi không dám nhìn mỗi lần về thăm nhà. Bà ngoại mất khi mẹ lên 3. Ông
ngoại mất khi nó lên 3. Sao lại có sự trùng hợp?! Đau lòng.
Thời gian cứ chảy trôi. Mắt mẹ ngày một mờ đi. Không còn xem được những
bài báo nó viết nếu thiếu kính. Nhưng chẳng khi nào mẹ không nhìn thấu
trái tim, suy nghĩ của con bé. Mẹ như một người bạn lớn gần gũi, một
người thày khó tính và một người mẹ chỉ biết đến yêu thương. Mẹ nâng
niu chăm chút cho nó từ miếng ăn, giấc ngủ. Và ngay cả khi con bé đã
trở thành một người phụ nữ trưởng thành, mẹ vẫn không thôi nhắc nhở:
Phụ nữ sống phải biết nhường nhịn con nhé!
Nhường nhịn! Cả đời mẹ chỉ biết đến nhường nhịn. Khi bé thì nhường các
em. Đến khi đi học, đi làm thì nhường bè bạn. Có gia đình lại nhường
nhịn tất thảy cho chồng con. Nhưng mẹ vui vì những điều mẹ làm, hạnh
phúc khi người thân được hạnh phúc.
Nó chợt nhớ câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân: “Con không đợi đến ngày
kia mình mất mẹ mới giật mình khóc lóc. Những dòng sông trôi đi có trở
lại bao giờ…”.
Và nó tự hứa, sẽ sống Đẹp và hiền lương như mẹ. Ngày Lễ Vu Lan, mẹ lại
mua hoa hồng trắng đặt trên bàn thờ bà ngoại, còn nó, sẽ mua tặng mẹ
một đóa hồng đỏ thẫm được lưu giữ cả tình yêu và niềm tin vào Mẹ! Mắt
nó long lanh, những giọt nước mắt òa vỡ, nó biết, nó thật hạnh phúc!
Ngọc Đinh