Chứ không nói gì đến những hành động của 2 người đã từng yêu nhau nữa Khác với ngày xưa khi chúng mình giận hờn nhau, chẳng bao giờ kéo dài quá được một tuần. Không nói chuyện, không nhắn tin không gì hết, chỉ là những cái nhìn thoáng qua thật vô cảm của em gặp ánh mắt buồn rầu và đau khổ của anh. Anh chẳng thể trách được em vì ngay từ đầu em đã xác định tình cảm của anh và em chỉ trong một khoảng thời gian. Anh quá ngây thơ, nhận lời để rồi hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng và bây giờ sống mà như chết, có trách thì trách chính anh không đủ mạnh mẽ để từ chối em ngay từ đầu. Anh biết có những lúc em trộm nhìn anh như thể để biết anh sống ra sao sau mọi chuyện, nhưng làm như thế có nghĩa lý gì khi chẳng còn gì nữa. Em quá trẻ con, quá vô tư, trong khi anh sống quá tình cảm, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ biết em đã làm cho một con người đau khổ như thế nào. Một tháng qua không một đêm nào anh không nghĩ đến em, có những ngày anh bỏ ăn, thức trọn đêm để rồi gối ướt đẫm, để rồi sáng ra mắt sưng húp nhưng vẫn phải cố giấu bố mẹ, đồng nghiệp, người thân. Có người nói chẳng ai có thể yêu mình như chính bản thân mình, nhưng dường như chính bản thân anh cũng chẳng còn yêu anh nữa, anh không còn là anh, gày gò hốc hác và suy sụp.
|
Anh nhớ những lời thì thầm yêu thương em nói với anh.
|
Mọi người vẫn tưởng anh ốm như những gì anh nói, chỉ có số ít hiểu được tâm trạng của anh, và thật buồn khi em không nằm trong cái thiểu số ấy. Nhưng cũng chẳng thể trách được em, em đã giao hẹn với anh trước mọi chuyện. Một tình yêu hẹn trước ngày chia tay ... thật nực cười. Những ngày qua, anh cố làm mọi việc để lấp đầy khoảng trống trong suy nghĩ, bởi cứ mỗi lúc đầu óc anh không còn công việc (mà kể cả những lúc làm việc đi nữa) là mọi hình ảnh và kỷ niệm cùng em hiện về. Có những lúc anh đã nhồi vào trong tận đáy sâu suy nghĩ của mình những thứ thật tồi tệ về em, những khuyết điểm của em để cố quên em đi thật nhanh, nhưng càng như thế anh lại càng nhớ và yêu em nhiều hơn. Đúng như ai đã từng nói, cố quên sẽ lại càng nhớ. Cứ mỗi ngày đọc lại những mẩu tin nhắn của em anh lại càng chìm sâu hơn vào nỗi buồn và tâm trạng, mắt thâm và trũng sâu, thân thể cũng chẳng phải của mình nữa. Nhiều lúc anh đã tự hỏi bây giờ anh sống là vì cái gì. Anh nhớ mùi hương trên cơ thể em. Anh nhớ mái tóc mỏng và nhẹ của em. Anh nhớ cái mũi nhỏ và cao của em. Anh nhớ cổ cao 3 ngấn của em. Anh nhớ đôi má hồng của em. Anh nhớ cả những nốt ruồi, những vết sẹo của em. Anh nhớ bàn tay nhỏ, ráp của em. Anh nhớ nụ cười ngây thơ của em. Anh nhớ đôi môi mềm, ngọt ngào của em. Anh nhớ ánh mắt nhẹ nhàng em trao anh. Anh nhớ những miếng cắn đau và mạnh vào ngón tay, vai anh. Anh nhớ vòng tay em ôm anh thật chặt khi chúng mình bên nhau. Anh nhớ những nụ hôn cháy bỏng em trao anh. Anh nhớ những lúc chúng mình chơi đùa, cù nhau. Anh nhớ những hôm hai đứa đội mưa, nắng quấn quít bên nhau .Anh nhớ những hôm em ngủ gật trên vai anh. Anh nhớ những lúc hai đứa nói chuyện điện thoại thâu đêm. Anh nhớ những giọt nước mắt lăn trên má em. Anh nhớ những lời thì thầm yêu thương em nói với anh. Anh nhớ em. Anh đã học được quá nhiều điều qua chuyện này, có lẽ khi yêu đừng nên quá yêu, dành quá nhiều tình cảm, và luôn nghĩ đến những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, lúc ấy ta mới không bị hụt hẫng. Mà anh cũng chẳng còn tình cảm để có thể yêu được ai nữa. Anh nhớ đến lời một bài hát, bài mà em đã dùng làm nhạc chờ: Em mơ ngày xưa đôi ta Vẫn hay ngồi trên vườn hoa thơm ngát Vuốt tay nhẹ dịu dàng lên tóc em thật êm, Nói với em đây là dòng suối mơ... Em không quên ngày xưa đôi ta Bước chung đường hai hàng cây xanh lá Cánh hoa hồng anh cài lên tóc em thẹn thùng, Rồi anh ôm em, vòng tay ngất ngây... Và tim em êm ái mỗi khi nhìn thấy anh, Em nghe trong lòng ấm êm những hạnh phúc bình yên Đêm ngày em ước ao với muôn ánh sao ngàn Mong tình yêu đôi ta không phôi pha ngày sau... Vậy mà anh đi mãi chẳng quay về với nhau Chẳng biết em cần có anh bên em lúc buồn vui Những kỉ niệm dấu yêu ngỡ như đã ngủ vùi Nhưng vì sao đôi khi em thấy cay khóe môi mềm Bao năm về lại nơi đây Vẫn êm đềm như ngày xưa năm ấy Vẫn trong lành như tình yêu của em và anh Vẫn ngôi nhà hoa hồng luôn ngát hương.. Anh không quên vườn hoa năm xưa, Có 1 người luôn cười khi anh đến Có 1 người luôn kề bên mỗi khi anh buồn Và yêu anh, một tình yêu thủy chung... Làm sao anh quên hết những tháng ngày đã qua, Bóng dáng em hiền thướt tha giữa một sớm hồng hoa, Cho dù ta cách xa cũng không thể phai nhòa Câu tình yêu năm xưa anh in sâu thật sâu.. Ngàn trùng mây xa cách có ai còn nhớ nhau? Chẳng biết em còn nhơ anh như anh nhớ ngày đêm, Anh thầm mong thấy em cho dù chỉ một lần, Mong là em không quên anh với câu hứa hôm nào.. Em à, đi qua những ngày mưa anh mới yêu thêm những ngày nắng, những cánh hồng trong veo như tiếng cười của em. Anh nhớ em nhiều lắm, nhưng không biết là em có còn nhớ anh không? Ước gì bây giờ anh và em được gặp lại nhau một lần nữa… Vì sao anh đi mãi chẳng quay về với em?
|
Vì sao anh đi mãi chẳng quay về với em? |
Chẳng biết em cần có anh bên em lúc buồn vui! Những kỉ niệm dấu yêu ngỡ như đã ngủ vùi, Nhưng vì sao bên anh, con tim em bật khóc? Đừng buồn em hỡi, nước mắt đừng mãi rơi, Anh đã quay về với em như anh hứa ngày xưa, Sau này anh với em sẽ không phải xa rời, Vì tình yêu anh trao em khắc sâu đến muôn đời Sau này em với anh sẽ không phải xa rời Vì tình yêu ta trao nhau khắc sâu đến muôn đời Trong tình yêu ai mà không mong muốn mình luôn được hạnh phúc… Và ngôi nhà hoa hồng sẽ là nơi minh chứng cho những tình yêu đẹp". Nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ có ngôi nhà hoa hồng, và em cũng chẳng còn nhớ đến anh, nhớ đến những kỷ niệm bên anh và chẳng bao giờ quay lại với anh nữa ... |